
20/7: Khi sự bức hại xông vào nhà
TRùNG DươNG CáCH TRở, CấT LêN TIếNG NóI CHO GIA đìNH
Dù trùng dương cách trở nhưng bi kịch nhân sinh lại trở nên gần gũi với nhiều nghệ sĩ Shen Yun. Câu chuyện về Pháp Luân Công cùng cuộc đàn áp tại Trung Quốc gắn bó mật thiết với sự ra đời của Shen Yun. Đó là điều thiêng liêng khắc sâu trong trái tim chúng tôi và cũng là điều hết sức quan trọng mà thế giới cần biết đến.
Đầu năm nay, chúng tôi đã thực hiện một cuộc khảo sát với các nghệ sĩ Shen Yun và phát hiện rằng có tới 92 người có thân nhân trực tiếp bị ảnh hưởng bởi cuộc đàn áp Pháp Luân Công tại Trung Quốc. Cha mẹ, cô chú, thậm chí chính bản thân họ đã từng bị bắt, bị đưa vào trại lao động cưỡng bức hoặc bị tra tấn. Có người bị đe dọa, buộc thôi học, thậm chí trở thành trẻ mồ côi. Và đây là câu chuyện của họ.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999 là ngày mọi sự bắt đầu.
Vào cuối thập niên 1990, Pháp Luân Công, hay còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, đã trở nên rất phổ biến ở Trung Quốc. Theo ước tính của Chính phủ Trung Quốc có tới 100 triệu người theo tập môn khí công này. Tuy nhiên, Đảng Cộng Sản Trung Quốc cho rằng con số đó quá lớn...

Pháp môn tu luyện tinh thần này đã tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau qua nhiều thế hệ, là một phần của dòng truyền thừa bí truyền từ sư phụ sang đệ tử. Nhưng đến năm 1992, đại sư Lý Hồng Chí đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp ra công chúng. Ông dạy năm bài công pháp thiền định, đồng thời giải thích các nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn của pháp môn phù hợp với đặc tính của vũ trụ như thế nào. Ông nói về mục đích thực sự của khí công, hay các "môn pháp luyện công" như thái cực quyền, không chỉ là để chữa bệnh khỏe người, mà còn để đề cao tâm tính và đạo đức. Trong bối cảnh nhiều người lợi dụng khí công để kiếm tiền, ông khẳng định rằng việc tu luyện Pháp Luân Công sẽ luôn miễn phí. Ông thậm chí không ngại việc sách của mình bị sao chép lậu, và sau này còn công khai đưa toàn bộ sách lên mạng internet miễn phí.
Chỉ trong vòng bảy năm ngắn ngủi, chủ yếu qua hình thức truyền miệng, Pháp Luân Công đã trở thành môn khí công phổ biến nhất tại Trung Quốc. Các công viên trên khắp Trung Quốc từ lúc rạng sáng luôn chật kín người luyện những bài công pháp khoan thai trước khi đi làm. Chính quyền khi đó đã trao tặng bằng khen cho đại sư Lý Hồng Chí vì những đóng góp của ông, đồng thời truyền hình nhà nước cũng đưa tin tích cực về lợi ích sức khỏe mà Pháp Luân Công mang lại.
Rồi mọi thứ bỗng chốc thay đổi...

Khi Pháp Luân Công ngày càng trở nên phổ biến, lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân ngày càng lo ngại về sự ảnh hưởng của môn tu luyện này. Giang đã thành lập một cơ quan ngoài vòng pháp luật tương tự mật vụ Gestapo, gọi là “Văn phòng 6-10”. Bất chấp lời khuyên của nhiều lãnh đạo cấp cao trong Đảng, Giang đã huy động toàn sức mạnh của chế độ để đàn áp Pháp Luân Công chỉ qua một đêm.
Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, hàng nghìn học viên Pháp Luân Công bị bắt giữ và đưa vào các trung tâm giam giữ. Hai ngày sau, chính những phương tiện truyền thông nhà nước, vốn trước đó còn ca ngợi Pháp Luân Công, bắt đầu phát sóng những chiến dịch tuyên truyền chống lại môn tu luyện này. Đài truyền hình, đài phát thanh, và báo chí liên tục đưa tin công kích Pháp Luân Công và bôi nhọ đại sư Lý Hồng Chí suốt ngày đêm với các chương trình đã được âm thầm chuẩn bị nhiều tháng trước đó.

Thời gian dần trôi qua, hàng trăm nghìn học viên Pháp Luân Công đã bị đưa ra các phiên tòa được dàn dựng, bị kết án tù, hoặc bị đưa đi lao động cưỡng bức trong nhiều năm mà không hề được xét xử công khai. Khi người thân của họ tìm đến chính quyền địa phương hoặc lên tận Bắc Kinh để hỏi tung tích của những người bị bắt cóc, chính họ cũng có thể bị bắt giữ ngay sau đó.
Thường xuyên nhất là họ khởi đầu bằng việc tập trung tại Quảng trường Thiên An Môn.

Những người tu luyện Pháp Luân Công bên ngoài Trung Quốc bắt đầu nhận được thông tin về cuộc đàn áp. Đó là những người giống như họ, ở tại Trung Quốc, bị bắt giữ mà không hề phạm tội nào ngoài việc có đức tin, bị bỏ tù, bị đánh đập tàn bạo, tra tấn, thậm chí bị sát hại. Số lượng các ca tử vong được ghi nhận ngày càng tăng, ban đầu là vài trăm, rồi đến hàng nghìn. Nhưng họ hiểu rằng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, chỉ là chút thông tin ít ỏi được bí mật đưa ra khỏi Trung Quốc và thường phải đánh đổi bằng rủi ro lớn, thậm chí là mạng sống.
Với hàng trăm nghìn, thậm chí có thể lên tới hàng triệu học viên Pháp Luân Công bị giam giữ trong hệ thống nhà tù và trại lao động của Trung Quốc, những bằng chứng bắt đầu xuất hiện và ngày càng gia tăng cho thấy những tù nhân khỏe mạnh này đang bị nhà nước giết hại trên quy mô lớn để lấy nội tạng. Việc phơi bày cuộc đàn áp này đã trở thành vấn đề sống còn.

Các học viên Pháp Luân Công khắp thế giới đã sử dụng tất cả các khả năng của mình để phơi bày những tội ác này. Một số phát truyền đơn, một số khác ngồi biểu tình bất bạo động trước các tòa sứ quán/lãnh sự Trung Quốc. Còn những người khác tại Washington, Ottawa, và Geneva đã ra sức thu hút sự quan tâm từ chính phủ. Một số người còn thành lập công ty truyền thông hoặc trang web để lan truyền thông tin.
Và còn các nghệ sĩ. Với tài năng của mình, họ có thể làm gì?
Năm 2006, tại New York, những học viên Pháp Luân Công, bao gồm cả các nghệ sĩ ưu tú người Trung Quốc từ khắp nơi trên thế giới, đã cùng nhau thành lập Shen Yun.
Bản thân nhiều biên đạo múa, nhà soạn nhạc, nghệ sĩ múa, nhạc sĩ, và ca sĩ đã từng chạy thoát khỏi cuộc đàn áp. Những người khác đã mất đi thân nhân họ hàng hoặc vẫn còn người trong gia đình đang chịu cảnh tù đày. Cuộc đàn áp ấy ngày càng trở nên gần gũi và cấp bách.
Và sự việc vẫn tiếp diễn.
{{gallery}}
Khi cuộc đàn áp vẫn còn tiếp diễn tại Trung Quốc cho đến nay, các nghệ sĩ vẫn đều đặn bước lên sân khấu hằng đêm để kể về cuộc đàn áp này, dù chỉ chiếm một phần nhỏ trong toàn bộ chương trình biểu diễn của Shen Yun, chỉ hai trong khoảng hai mươi tiết mục múa và âm nhạc. Trong các tiết mục múa còn lại, mỗi tiết mục lại khắc họa một phần của nền văn minh Trung Hoa theo những cách khác nhau.
Nhưng đối với các nghệ sĩ biểu diễn, và thường là cả khán giả, đó là phần đáng nhớ nhất. Bởi đó không chỉ là câu chuyện bi kịch, mà còn là câu chuyện về lòng dũng cảm, đức tin, và hy vọng.
Và câu chuyện vẫn tiếp tục được kể – tại Trung Quốc, và trên các sân khấu khắp thế giới.
Nhấn vào đây để xem trọn video.