Cung là loại vũ khí bắn tầm xa lâu đời nhất, có nguồn gốc từ thời Hiên Viên Hoàng Đế, và được sử dụng rộng rãi vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, được coi là đứng đầu trong các loại binh khí.
Bắn tên là một trong lục nghệ (sáu kỹ năng) mà trang nam tử phải thành thục. Trong "Luận ngữ", Khổng Tử nói: "Bậc quân tử không tranh chấp. Nếu có, thì ắt là bắn thi chăng. Hành lễ nhường nhau bước lên, bắn xong thì bước xuống mời nhau uống rượu. Đó là sự tranh đua của người quân tử." Do đó bắn cung không chỉ là loại hoạt động thể dục mà còn là một phương pháp tu thân dưỡng tính, nuôi dưỡng cốt cách quân tử. Về các xạ thủ trong quá khứ, thì điển cố có Hậu Nghệ bắn hạ mặt trời, thời nhà Hán có "Phi tướng quân" Lý Quảng bắn tên xuyên vào tảng đá.
Tiết mục Cung thủ Hoàng cung (Imperial Archers) của Shen Yun đã thể hiện kỹ năng xuất chúng và thân thủ tráng kiện của một nhóm cung thủ, và vẻ đẹp mạnh mẽ của trang nam tử thời cổ đại. ”
STrong tiết mục Hằng Nga bay lên cung trăng của Shen Yun, có chín mặt trời bỗng nhiên xuất hiện như thiêu như đốt, tàn phá trái đất. May mắn thay, Hậu Nghệ với cây cung thần kỳ đã bắt hạ mặt trời, chỉ để lại một mặt trời phù hợp, giải cứu cho vô số bách tính.