Gần 2.000 năm trước, vào thời Hán mạt, một viên gian thần tên là Đổng Trác đã khống chế kinh thành. Hắn lộng quyền triều chính, phế truất hoàng đế nhỏ tuổi, vu khống và giết hại tàn bạo quần thần trong triều.
Hắn thậm chí thường giết người để mua vui trong các buổi yến tiệc linh đình, chặt dần tứ chi khi họ còn sống, rồi ném phần thân thể còn lại vào vạc dầu ngay trước mặt những vị khách đang khiếp sợ. Đôi khi các vị khách còn bị ép uống canh nấu bằng máu của các bạn đồng liêu của họ.
Và rồi, khi đất nước đứng bên bờ diệt vong, các trung thần của triều đình cũng đã hoàn toàn bị thất thế. Hy vọng duy nhất để lật đổ tên bạo chúa, cuối cùng, lại nằm trong tay một trong những đại mỹ nhân của lịch sử Trung Hoa – nàng Điêu Thuyền.
Điêu Thuyền không chỉ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà còn có tài ca múa tuyệt đỉnh. Nàng mồ côi từ nhỏ và được Vương Doãn - một vị trung thần của hoàng đế - nhận làm con nuôi. Khi nàng trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, nàng vẫn luôn mong mỏi được đền đáp ân đức mà cha nuôi đã dành cho mình.
Mỹ nhân kế
Bạo chúa Đổng Trác dựa vào việc reo rắc nỗi sợ hãi để thao túng quyền lực của hoàng đế và buộc các quan tuân theo mệnh lệnh hống hách của hắn. Đổng Trác còn có một trợ thủ đắc lực là con trai nuôi – chính là Lã Bố, một viên tướng dũng mãnh máu lạnh.
Lã Bố là một võ tướng trẻ tuổi, tuấn tú, có đại tài nhưng bất nghĩa. Khi thời cơ đến, gã sẵn sàng phản bội và giết chết người cha nuôi trước của mình để trở thành con nuôi của Đổng Trác. Dù vậy, gã là một viên tướng bất bại và là người phò giúp Đổng Trác thao túng quyền lực bằng sự tàn bạo và giết hại tất cả các kẻ thù.
Với sự phò tá đắc lực đó, không ai dám thách thức sự lộng quyền tàn bạo của Đồng Trác. Biết tới khi nào bình yên mới trở lại?
Quan Tư đồ Vương Doãn ngày đêm trăn trở việc nước, cô con gái nuôi Điêu Thuyền cũng nhận ra điều này. Một buổi tối, vị quan đi dạo ngoài vườn để suy ngẫm tìm kế loại trừ kẻ bạo chúa. Ông thấy Điêu Thuyền đang ngắm trăng trong sân vườn, rồi mặt trăng đột nhiên bị che khuất sau những đám mây. Ngưỡng mộ vẻ đẹp của con gái, ông thầm vẻ đẹp của cô khiến mặt trăng cũng phải thẹn mà ẩn đi. Khi đó, một ý nghĩ loé lên trong đầu ông. Trong “Ba mươi sáu kế”, có một kế có thể dùng khi tuyệt vọng – mỹ nhân kế.
Vị quan với đôi mắt tràn lệ đã quỳ xuống trước người con gái 16 tuổi.
“Thưa Cha, tại sao người lại làm thế?” Điêu thuyền thảng thốt hỏi.
“Con có thể làm một việc giúp cho đất nước không?”
“Nếu đất nước thật sự cần đến con,” nàng đáp lời cha, “con sẵn sàng hy sinh cuộc đời mình để cứu lấy đất nước. Làm sao con có thể đứng đây khi cha đang quỳ gối? Xin người hãy đứng dậy."
Nhìn thấy sự kiên định trong mắt con gái, vị quan ghé vào tai nàng thì thầm kế hoạch của ông. Điêu Thuyền tỏ ra bối rối, nhưng sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, nàng gật đầu đồng ý.
Bước một
Ngày hôm sau, vị quan mở một bữa tiệc linh đình mời Lã Bố với cao lương mỹ vị và rượu quý. Vờ như không có đủ người hầu, ông gọi con gái của mình ra để tiếp vị tướng quân.
“Ồ, sao lại có một giai nhân tuyệt sắc như vậy ở chốn trần gian chứ?” Lã Bố thốt lên. “Nàng quả là một tiên nữ.”
Lã Bố đã cắn câu ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Điêu Thuyền. Gã muốn nàng ngồi cạnh mình khi ăn tiệc, nhưng nàng đã khéo léo rút lui, ngồi xuống cạnh cha mình.
Để ý thấy Lã Bố liên tục liếc nhìn về phía Điêu Thuyền, vị quan quyết định đi bước tiếp theo.
“Tướng quân đây là một vị anh hùng trên chiến trận,” vị quan nói với Điêu Thuyền, cố ý để Lã Bố nghe thấy. “Được tướng quân để ý đến là một ân huệ đó.”
“Nếu như,” Vương Doãn quay sang vị tướng quân: “Lã tướng quân không chê đứa con gái này của ta, ta sẽ thu xếp cho hôn lễ của hai người.”
Khi được Vương Doãn hứa gả Điêu Thuyền, Lã Bố vui mừng khôn siết. Gã ngay lập tức nhận lời.
Bước hai
Đổng Trác là mục tiêu tiếp theo. Vương Doãn sắp xếp một bữa tiệc khác, lần này là để mời tên bạo chúa, mời hắn thật nhiều rượu ngon và khiến hắn thật say. Khi đó Điêu Thuyền xuất hiện, nhảy múa và ngay lập tức đã đánh thức ham muốn của tên bạo chúa.
Về phía vị trung thần, ông chẳng cần phải tốn nhiều lời để thuyết phục đối phương. “Nếu Đổng Thái sư chiếu cố,” ông nói: “Hạ quan rất vinh dự để con gái tôi hầu hạ ngài.”
Ngay khi nghe những lời này, Đổng Trác liền lập tức đưa Điêu Thuyền về phủ làm thiếp.
Lã Bố thất tình
Lã Bố phát hiện ra Điêu Thuyền không còn ở phủ Vương Doãn nữa nên đã hỏi vị đại thần về tung tích của nàng.
“Vài hôm trước tôi mời Thái sư tới dự tiệc”, Vương Doãn phân trần, “nhưng ông ấy đã để mắt tới ái nữ của tôi và nhất định đòi đưa nó về.”
Lã Bố thất kinh giận dữ! “Điêu Thuyền đã được gả cho ta rồi mà!” Vị tướng thất tình không thể quên được mỹ nữ và cảm thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ.
Một ngày nọ, gã lẻn vào trong khuê phòng của Đổng Trác để gặp nàng, nhưng lại khiến Đổng Trác thức giấc và phát hiện. “Nhà ngươi đang gạ gẫm thiếp của ta ư?” hắn gầm lên. “Cấm nhà ngươi bén mảng đến đây.”
Lã Bố nhanh trí nói dối rằng đã nghe thấy tiếng thích khách, tự bào chữa rồi nhanh chóng rời đi.
Mặc dù rất dũng cảm trên chiến trường, gã lại thấy vô cùng bất lực trong tình ái. Gã tìm cơ hội quay lại khuê phòng khi Đổng Trác đi vắng, để ôm người hắn thương, nghe giọng nói của nàng và một lần nữa nhìn vào đôi mắt diễm lệ của nàng.
Hồi kết
Bất chấp nguy hiểm, Lã Bố lẻn quay lại khuê phòng của Đổng Trác khi Điêu Thuyền chỉ có một mình.
Khi Điêu Thuyền thấy Lã Bố tiến vào, nàng quay đi, nói rằng nàng không còn mặt mũi nào để đối mặt với Lã Bố. “Đổng Trác đã làm ô uế thiếp,” nàng than thở. “Chàng không thể biết cuộc đời thiếp khổ thế nào, khi phải sống với một người thiếp ghê tởm.”
Đau đớn vì nỗi khổ của người yêu, Lã Bố ôm chặt nàng. Hắn biết là dù hắn mong mỏi được sống trọn đời với nàng, hắn hiểu rằng hắn không còn có cơ hội ấy nữa và trong lòng tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Khi Điêu Thuyền rơi lệ, thì thầm những lời nhớ nhung vào tai hắn, trái tim hắn đau đớn khôn cùng.
Khi Đổng Trác đột ngột quay trở về phủ, Lã Bố luống cuống, liền vội vã bỏ đi và trong lúc mất phương hướng đã để quên vũ khí của mình.
Khi Đổng Trác bước vào phòng, ông ta phát hiện Lã Bố đang chạy trốn qua cửa sau.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải nàng dan díu với Lã Bố không?”
“Thưa Thái sư,” Điêu Thuyền khóc lóc, “hắn ta tự tiện xông vào đây và trêu ghẹo thiếp. Thật may Thái sư đã về kịp.”
“Nghiệt súc!” Đổng Trác gầm lên với ánh mắt đầy sát khí. Tuyệt nhiên không nghĩ tới tình cha con nữa, ông ta nhặt cây giáo Lã Bố bỏ quên và đuổi theo người con nuôi của mình.
Lã Bố thực ra vẫn lẩn trốn quanh đó để đề phòng Đổng Trác làm hại Điêu Thuyền. Khi thấy Đổng Trác tức giận đuổi theo, hắn cũng bỏ chạy.
Đổng Trác chậm chạp không thể nào đuổi kịp Lã Bố cường tráng, viên gian thần liền phóng cây giáo về phía Lã Bố, suýt chút nữa đã đâm trúng Lã Bố.
Nhưng Đổng Trác đã chọn nhầm đối thủ để chiến đấu. Lã Bố lấy lại được binh khí của mình và chỉ bằng một nhát giáo đã đâm chết Đổng Trác.
Vị võ tướng trẻ tuổi chẳng hề mảy may biết rằng mình đã thực hiện màn cuối của một vở kịch mỹ nhân kế. Điêu Thuyền la lối “thích khách,” đám thị vệ của nhà vua xông vào và trông thấy Đổng Trác đang nằm trong vũng máu, Lã Bố đứng kế bên.
Lã Bố bỏ chạy, phóng ngựa chạy trốn, nhưng sau đó đã bị Tào Tháo bắt và xử tử, nhưng đó là một câu chuyện khác.
Quan Tư đồ Vương Doãn tiến đến và quỳ xuống trước mặt con gái ngài. Điêu Thuyền đã cứu cả triều đình và bách tính.
Câu chuyện trên đây dựa theo cuốn tiểu thuyết kinh điển của Trung Hoa “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, và tiết mục “Mỹ nhân kế” của Shen Yun năm 2020.