Cảm tưởng về Thực phẩm Á châu: Phần 1
“Các bạn vũ công ai cũng gầy quá! Có lẽ các bạn phải để ý việc kiêng cử ăn uống rất kỹ lưỡng!” Có, nhưng không đúng lắm trong trường hợp của tôi.
Do hệ thống tiêu hóa của tôi không được bình thường, lên cân gần như là điều không thể xảy ra—gây đến sự ganh tị của vài người và sự nản chí của riêng tôi. Thật khó để lên cân khi mà việc đổ mồ hôi dường như là hoạt động chính mỗi ngày. Bởi thế, vâng, việc lên cân có thể là một trở ngại lớn đối với các vũ công, có nghĩa là cũng khó cho một số người để lên cân hoặc sụt cân.
Nhưng từ lòng nhân ái, tôi quyết định lợi dụng yếu điểm của đường ruột mình bằng cách viết một blog về thực phẩm. Điều này là cho những ai khát khao thông tin về các vũ công ăn những gì trong những chuyến lưu diễn.
Bây giờ, trên thực tế, bất cứ nơi nào chúng tôi đi lưu diễn, ban tổ chức địa phương đều chăm sóc chúng tôi rất chu đáo, đặc biệt là khi nói đến thực phẩm. Sau hậu trường, chúng tôi được phục vụ với các món ăn làm tại nhà và của các mạnh thường quân—Cà ri Thái, thịt nướng Brazil, món sushi, bánh Burgers của In-N-Out.
Trên đường đi, chúng tôi ghé các nhà hàng Tầu, Mongolian Grills, Hibachi Grills, và đủ loại tiệm ăn bao bụng. Khi ra ngoài nước Mỹ, chúng tôi dành ngày nghỉ hiếm hoi đi lùng các đường phố để tìm kiếm những món đặc sản độc đáo. Nói tóm lại, chúng tôi được nuông chiều về ăn uống như ông bà hoàng.
Và bây giờ, tôi sẽ mang lại một số điểm nổi bật thú vị của mùa diễn vừa qua thẳng đến màn hình của bạn, có được không?
Nơi chúng tôi thưởng thức:
San Francisco
Nguyên liệu:
Các nguyên liệu phổ biến nhất là thịt bò, thịt heo, thịt cừu thái mỏng và một loạt các loại rau. Nhưng bạn có thể cho vào bất cứ những gì ăn được, từ bí rợ đến bạch tuộc (không còn sống) đến mì udon. Món ăn hảo của tôi để ném vào nước sôi là Enoki (nấm rơm dài), bởi kết cấu đặc sắc của nó—mịn màng và lầy nhầy, nhưng cùng một lúc lại giòn giòn.
Gốc gác:
Lẩu Tầu tự hào có một lịch sử hơn 1.000 năm, trở lại thời triều đại nhà Đường (618-906). Đến triều đại nhà Thanh (1644-1911), lẩu trở nên phổ biến khắp Trung Quốc, ngay cả bên trong cung đình của Tử Cấm Thành.
Những vùng khác nhau có những loại lẩu khác nhau. Dường như tất cả các thức ăn của nggười Szechuanese, lẩu Trùng Khánh có một "xâu chuỗi" bột nêm siêu cay làm tê cả lưỡi. Lẩu Mãn Châu miền đông bắc sử dụng rất nhiều bắp cải chua (suancai).
Ở vùng lạnh, lẩu làm ấm lòng trong mùa đông. Trong mùa hè oi bức của miền Nam, một nồi lẩu nóng có hiệu quả tẩy rữa của phòng tắm hơi.
Khẩu vị như thế nào:
Trích dẫn từ câu nói của nghệ sĩ chính Rocky Liao: “Nó có vị giống như sự kỳ diệu của dân Trung Hoa.”
Nơi chúng tôi thưởng thức:
Nagoya, Nhật Bản, từ một tiệm ăn khuya, takoyaki, bên kia đường từ khách sạn chúng tôi ở.
Nguyên liệu:
Bạch tuộc thái hạt lựu, bột chiên giòn vụn, gừng chua, hành lá, tất cả cho vào bột chiên, phết lên với nước sốt takoyaki hoặc mayonnaise, thường thì phủ lên trên với laver xanh và cá ngừ khô bào mỏng.
Gốc gác:
Nhiều khía cạnh của văn hóa Nhật Bản, bao gồm cả quần áo (kimono), kiến trúc (đền thờ gỗ) và thậm chí cả món ăn được lấy cảm hứng từ thời nhà Đường của Trung Quốc. Hội truyền giáo của Hoàng đế Nhật Bản mang nó từ Trung Quốc về đến vùng đất Land of the Rising Sun. Triều đại nhà Đường được coi là thời kỳ hoàng kim của Trung Quốc, giống như một viên nang thời gian, qua ngàn năm, Nhật Bản bảo tồn văn hóa chánh gốc đời Đường, còn Trung Quốc thì trải qua biết bao sự thay đổi triều đại và càng nhiều rối loạn hơn trong thế kỷ qua.
Cũng như nhựa vẹc ni anime, Tamaguchis, và xe lửa hình viên đạn, món ăn takoyaki không đến từ đời nhà Đường. Takoyaki nghĩa đen có nghĩa là bạch tuộc nướng, và nó được phát minh vào năm 1935 bởi một người bán hàng rong ở Osaka tên là Tomekichi Endo. Hôm nay, món takoyaki rất phổ biến trên khắp Nhật Bản.
Khẩu vị ra sao:
Đầu tiên là dai, đầy khẩu vị và cay cháy lưỡi. Nhưng bản thân tôi không ăn hết nổi tám viên trong hộp, khi nó nguội và cái vị của bột chiên trở nên nhàm chán. Lần tới, tôi sẽ nói thêm.
Nơi chúng tôi thưởng thức:
Trên các đường phố Busan, Đại Hàn.
Nguyên liệu:
Nhộng tằm khô, luộc hoặc hấp và đã được ướp.
Gốc gác:
Tôi thực sự không biết. Hoặc muốn biết.
Khẩu vị ra sao:
Nói theo cách nhạy cảm thường có: Chưa bao giờ gớm bằng! Một trong những vũ công của chúng tôi thích món ăn nhẹ phổ biến này của Hàn Quốc lắm và đã can đảm mua một chén. Tôi thử một miếng, biết rằng nếu không, tôi sẽ luôn hối tiếc. Hóa ra tôi lại có logic ngược.
Tôi không hiểu làm sao người ta có thể trở nên ghiền gặm nhắm các con sâu con. Và trong ruột nhộng đã nhợn, nó còn có mùi thối-- làn hơi hăng cay, chua chua trên đường phố trước khi bạn đến gần gian hàng. Nếu mùi này không đủ, thì nhìn đống xác nhộng có đốt màu nâu, béo ngạy, nhăn nheo. Như thể đó vẫn chưa đủ, nhai một con giữa hai hàm răng làm tôi ớn lạnh. Và sau đó là dư vị, thấm còn dữ hơn tất cả các cảm giác trước đây kết hợp lại...
Tôi phải ngốn thứ gì khác vào miệng ngay để làm cái mùi ấy biến mất. Kể từ đó, dạ dày của tôi nổi sóng bất cứ khi nào tôi bắt c ái mùi của Beondegi trên đường phố. Nhưng tôi nghĩ đó là đi ểm đ ặt bi ệt c ủa tất cả các loại giòi quái đảng và gớm ghiết - dù bạn có thích nó hay ghét nó.
4. Thịt nướng Đại Hàn
Nơi chúng tôi thưởng thức:
California. Và Đại Hàn.
Nguyên liệu:
Nguyên liệu gần giống như những món bạn dùng để nấu lẩu, ngoại trừ hầu hết các loại thịt thì dày, được ướp sẵn và nướng trên than củi thay vì luộc trong nồi. Đôi khi khoai lang được ném vào bên cạnh than. Ngoài món ăn chính từ vỉ nướng, các món ăn phụ là kimchi, xà lách, tỏi, và mì thì thực sự ngon miệng. Thật không may nấm Enoki yêu thích của tôi được nướng không ngon như luộc.
Gốc gác:
Thịt nướng điển hình nhất là thịt bò ướp kiểu Đại Hàn gọi là bulgolgi. Thấy nhiều thịt bò được tiêu thụ ở một vùng đất nhỏ như vậy, tôi tự hỏi chúng đến từ đâu, và đã làm một số nghiên cứu. Mặc dù hơn 50% thịt bò tại Đại Hàn được nhập khẩu từ Úc, Đại Hàn vẫn tự hào về một loại thịt bò khan hiếm, và do đó mắc tiền hơn, đó là thịt bò tự nuôi tại Đại Hàn, được gọi là Hanwoo. Nó đã trở thành một biểu tượng thực phẩm tục lệ vào những ngày lễ đặc biệt hoặc thậm chí dùng làm quà tặng.
Khẩu vị ra sao:
Một sự hài lòng. Mẹ tôi thư ờng bảo đừng bao giờ chơi với thức ăn của mình, nhưng tại một tiệm thịt nướng Đại Hàn tôi tìm được niềm vui trẻ thơ trong việc tự mình cắt thịt, sắp xếp và nấu nướng, thử ớt, và chứng kiến các khối thịt lần lượt đổi từ đỏ sang màu nâu ngay trước mắt. Cũng giống như nồi lẩu, điều này nâng mức độ hưởng thụ và giao thiệp lên tầng giới khác.
Nếu bạn chưa chảy nước miếng trên bàn phím, hãy đợi khi tôi kể cho bạn về Đài Loan! Tôi vẫn còn ngửi thấy "mùi đậu hũ thúi!" Vì có quá nhiều món ăn ngon ở chợ đêm để nhét đủ vào một bài viết, Đài Loan sẽ có bài viết của riêng nó. Vậy, hẹn kỳ tới, Bon Appetit!
Ben Chen
Dancer with Shen Yun's New York Company
June 23, 2012