Một Argentina Khác lạ
Vào thời điểm này mỗi năm, để chống cự mùa đông buốt giá, hầu hết người dân New York chúng ta thiết bị với găng tay, khăn quàng cổ, và áo khoác dầy. May mắn thay, chúng tôi tránh khỏi sự quấn nhiều quần áo trong mùa lễ này, bởi vì công ty chúng tôi di chuyển về phía nam đến Argentina.
Thông thường, chúng tôi dành nửa cuộc lưu diễn đầu tiên chờ đợi cho mùa xuân đến—chúng tôi luôn nói với nhau rằng những ngày nắng ấm đang gần kề. Nhưng năm nay, dường như chúng tôi bỏ qua mùa xuân hoàn toàn và nhanh chóng tiến thẳng vào mùa hè.
Là lần đầu tiên tại Nam Mỹ, tôi không biết nhiều về các phong tục tập quán của nó. Giống như nhiều bạn đồng hành của mình, tôi chủ yếu chờ đợi để mua hàng da và gậm thịt bò bít tết. Sau khi trãi qua một vài ngày ở Buenos Aires, tuy nhiên, tôi đã biết thêm rằng còn nhiều điều về Argentina hơn bên cạnh sản phẩm bò trứ danh của mình.
Chúng tôi đã nhận hương vị đầu tiên về tinh thần Argentina ngay sau khi chúng tôi đặt chân đến thủ đô. Lê bước xuyên cái nóng ngột ngạt, chúng tôi có thể nghe đươc tiếng trống vang vọng từ xa. Vừa lúc chúng tôi tiến vào thành phố, chúng tôi đi ngang hàng đống người dân trên vỉa hè, đang cùng nhau tụng kinh trong khi họ vung biểu ngữ và cờ. Một số giơ nắm đấm của họ trong không khí, trong khi những người khác đập vào thùng rác và thùng chứa nước. Thỉnh thoảng, một xe buýt rẽ ngang với những người thò đầu ra cửa sổ, những khuôn mặt tràn đầy sôi nổi.
Có chuyện gì xảy ra chăng? Một cuộc mít tinh hay kháng nghị chăng?
Hóa ra chúng tôi đã đến đúng lúc ngày lễ kỷ niệm Dân chủ quốc gia và Ngày Nhân quyền của người dân địa phương. Rõ ràng, người dân Argentina có được 150 ngày một năm để ăn mừng, cho dù đó là để tưởng niệm cái chết của một anh hùng, tôn vinh con bò mạnh nhất, hoặc chiêu đãi bánh mì empanadas yêu chộng của họ. Cũng như diễn viên Gary Liu diễn đạt: "dường như luôn có tiệc tùng diễn ra ở đây mỗi ngày!”
kỷ niệm Obelisk ở Buenos Aires.
Ba ngày sau, chúng tôi phát hiện mình đang trong bối cảnh lễ hội khác. Tại Buenos Aires, có một câu lạc bộ bóng đá gọi là Boca Juniors. Dân hâm mộ Boca tự nhận mình là chân đá thứ 12 trong đội, do đó, họ tôn phong ngày 12 Tháng 12 năm 2012, hoặc "12-12-12", là "Ngày Thế giới cho Dân Hâm mộ Boca" Hàng ngàn dân tụ tập để cử hành buổi lễ này, ngày mà chỉ đến có một lần trong thiên niên kỷ. Nhưng họ không tôn sùng riêng đội banh hoặc bất kỳ cầu thủ cụ thể nào, thay vào đó, họ lại tán dương chủ nghiã cuồng tín về đá bóng của mình.
Ngày hôm đó, tình cờ chúng tôi đang dạo mua sắm quanh thị trấn thì bất ngờ, lũ người hâm mộ mặc áo vàng kim và xanh dương tràn ngập các vỉa hè. Bây giờ, đừng hiểu lầm tôi: Tôi không phản đối những người đam mê thể thao gì cả. Nhưng hơn 50.000 dân nghiện đá banh, đang tổ chức cuộc hành hương vĩ đại đến đài Obelisk trong trung tâm Buenos Aires (ngay bên ngoài ra khách sạn) để thể hiện sự trung thành với Boca Juniors. Điều này có phần hơi phiền toái, nghĩ lại chúng ta không hiểu được bất cứ điều gì họ đang nói, ngoại trừ "BOCAAAAAA!". Tệ hơn nữa họ bắt đầu bắn pháo bông nổ to như súng canh nông.
Chúng tôi tìm nơi trú ẩn tại một quán cà phê gần đó. Dường như cuối cùng chúng tôi được bình an vô sự cho đến khi, từ khóe mắt, tôi phát hiện vài dân hâm mộ bóng đá, đang ngồi tại một cái bàn, nhấm nháp giải khát uống lạnh.
Không ổn rồi. Tôi nghiêm trọng định chạy băng qua kia đường và rút lui vào nơi khác. Tuy nhiên, các cô gái này không ồn ào cũng không gì cả, họ độ chừng cở tuổi tôi, và họ là người Á châu…
Khoan đã. Dân hâm mộ Boca người châu Á? Tôi không nghĩ vậy.
Các diễn viên Shen Yun tại một quán cà phê Buenos Aires.
“Diana? Faustina? Chen Xin "Tôi nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp mình đầy hoài nghi. " Đây có nghĩa là gì? Đừng nói rằng bạn đã trở thành ... một trong số họ!”
Faustina từ chối trả lời, cô ấy đang bận rộn nén tiếng cười khúc khích của mình trong khi giả vờ nhắm nháp ly cà phê của mình.
Diana, mặt khác, lao ngay vào câu chuyện của họ: "Chúng tôi chỉ muốn mua một cái gì đó siêu Argentina, vì vậy chúng tôi đã đi đến các cửa hàng Nike và mua nhữngbộ áo này. Nhưng sau khi chúng tôi mặc vào và bước ra ngoài, chúng tôi mới nhận ra rằng mình đã mặc cùng một thứ như mọi người khác! Chúng tôi hoàn toàn không biết là lễ hội của họ! Mọi người đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi, họ ra dấu ngón tay cái hướng lên, hoặc nâng cao nắm tay của họ trong không khí và hô to: "YEAH! BOCA!”
Vâng, ít nhất họ đã làm quen vài bạn ngày hôm đó. Để rút ngắn câu chuyện, những người hâm mộ Boca đã yêu thích họ.
Diễn viên Shen Yun Faustina Quach, Diana Tang, và Chen Xin cùng với người hâm mộ Boca..
Ngay cả với mọi lễ hội, tôi đã đi đến kết luận rằng người dân Argentina khá thảnh thơi. Hầu hết các cửa hàng không mở cửa đến 2 giờ chiều, bởi vì mọi người thích tiệc tùng vào ban đêm và ngủ đến trưa. Lịch trình trì hoãn của họ làm cho những ngày dường như dài hơn. Faustina nói rằng chúng tôi chỉ là không quen bữa ăn trễ và lối sống về đêm của họ, nhưng tôi tự hỏi phải chăng còn có nhiều điều hơn thế nữa.
Không chỉ thời giờ của người dân Argentina là những gì chúng tôi không quen thuộc!
Alison Chen
Principal dancer with Shen Yun's New York Company
December 30, 2012