Hãy Mang Giầy Khiêu vũ của Bạn... Hay Đi Chân không
Đề tài về y phục của một vũ công, xem video vũ múa, và tư thế chụp hình
Khi chương trình của chúng tôi trình diễn tại Trung tâm Lincoln mùa hè năm ngoái, chúng tôi may mắn được nghỉ xả hơi và đi bộ trên đường phố New York. Khi chúng tôi trên đường hướng về Columbus Circle—những cô gái không thể bỏ lỡ một cơ hội để mua sắm—một người qua đường đã bắt mắt tôi. Cao và uyển chuyển, phong cách riêng biệt của cô thì không thể nhầm lẫn—tôi biết cô ấy phải là một vũ công.
Vũ múa không những là một cái nghề, mà nó còn là cuộc sống của tôi nữa. Giống như cô gái với "thời trang đường phố" của New York chúng ta, tôi cũng ăn mặc như một vũ công 24/7. Những vũ công chúng tôi ăn mặc như vậy, sao cho thuận tiện, thoải mái và nhẹ nhàng. Nghĩ đến mềm mại, áo len mỏng để được sự ấm áp nhưng không bị vướng bận, và quần áo co giãn linh hoạt, đủ để cuộn lên khi bạn không muốn nó phủ quanh cổ chân của bạn. Và tôi luôn mang giầy khiêu vũ của tôi—mặc dầu nó trông giống như giầy đi chiến đấu—bởi vì nó rất nhẹ, mềm dẽo và giữ cổ chân và bàn chân tôi ấm áp sau một ngày dài làm việc.
Một sự cần thiết khác là iPod Touch yêu quí của tôi. Nó tiện để nghe nhạc khi tôi khởi động thể dục, hoặc cho một buổi tự tập dượt. Và thích nhất là khi tôi muốn xem một số Video “vũ múa.” Tôi không thể thiếu một ngày mà không xem video của những cuộc thi vũ múa chung kết và của các nghệ sĩ yêu thích của tôi.
Đối với chúng tôi, xem những video vũ múa giống như một họa sĩ đến thăm bảo tàng Louvre thứ 100—lúc nào cũng có nhiều điều để xem và học hỏi. Nhìn thấy cách các nghệ sĩ khác kết giao với khán giả và cách biểu lộ vai diễn hay câu chuyện của họ mang lại cho tôi một thoáng nhìn đặc biệt vào quan điểm của người khác. Đó chính là những gì đặc biệt về vũ múa cổ điển Trung Hoa—cái cảm giác xuyên thấu nội tâm, cho phép bạn hoàn toàn miệt mài trong vai trò của mình. Khi tôi đóng vai một nhân vật cụ thể nào đó tôi không những thay thế nhân vật ấy, mà tôi còn là chính người ấy và tôi múa theo cách nhân vật ấy múa và cảm giác theo cách nhân vật ấy cảm giác nữa.
Và là nghệ sĩ, chúng tôi không tránh né máy ảnh. Chúng tôi thực sự là nhóm người mẫu lớn nhất. Chúng tôi không e ngại để phô trương những gì chúng tôi làm! Hãy nghĩ đá chân của bạn chạm vào đầu của bạn hoặc nhảy lên, lướt qua không khí hoặc búng lật người như điên trên bãi biển hay trên bải cỏ chỉ vì nó thật vui.
Tôi chắc rằng tất cả mọi người đã thấy một vài những hình ảnh trong một số các blog trước đây của chúng tôi. Đây là một trong những vũ công (và cũng là blogger) Alison Chen trên bãi biển ở Ft. Lauderdale, Florida.
Vũ muá là đam mê của chúng tôi. Chúng tôi giống như những đứa trẻ yêu thích nhào lộn trong sân sau nhà, nhưng chỉ cần chúng tôi đừng bao giờ trưởng thành. Tôi yêu cuộc sống của tôi, vì vậy tôi không phiền hà có được tâm hồn trẻ. Cuộc đời tôi được lấp đầy với hành trình đây đó, đi máy bay phản lực trên khắp thế giới, có mặt tại những rạp mà những diễn xuất được bán hết vé nơi mà hầu hết các nghệ sĩ chỉ có thể mơ ước đựợc trình diễn.
Và thật vậy, điều thích nhất là cảm giác mà tôi có được ở cuối chương trình. Cái cảm giác hài lòng khi chúng tôi vẩy tay chào tạm biệt với khán giả của chúng tôi, biết rằng tất cả những tập dượt khó khăn thật xứng đáng.
Seron Chau
Seron trình diễn với Công ty Shen Yun New York, lưu diễn Châu Á trong năm nay.
February 3, 2012